Các bài đăng của tác giả Phan Ni Tấn.



Cô Út Lìa Quê

Tác giả: Phan Ni Tấn

Lời bài hát:

A ha ! lấy vòng kim cô riệt đôi chân nó lại
Đôi chân xinh xắn
Đôi chân sen hồng
Không cho nó chạy khỏi quê nhà
Ô hô! nửa chừng câu thiên lý
Lại mọc ra vó ngựa đường xa
Lại mọc ra nỗi nhớ quê nhà
Hm hm hm hm Continue reading

Punta Cana! Ola!

Tác giả: Phan Ni Tấn

Ở xứ tuyết Cà-na-điên ngót 40 năm ăn tuyết gần mòn răng, lần đầu tiên vợ chồng tôi mới làm một chuyến xuất ngoại để đời, gọi là… “xuất ngoại xa” sang tận nước Cộng Hòa Dominica, thuộc vùng Trung Mỹ, Caribbean.
Xưa nay, xứ Cờ Hoa và xứ Tuyết là hai xứ láng giềng, người qua kẻ lại hà rằm, nội tướng tôi gọi là… “xuất ngoại gần”, dĩ nhiên khác với xuất ngoại xa, như Châu Mỹ.
Nói tới Châu Mỹ tôi nhớ ngay tới ông Kha Luân Bố ở tít mù trong thế kỷ thứ 15. Hơn 500 năm trước (năm 1492), nhà thám hiểm Christopher Columbus từ Tây Ban Nha vượt trùng dương tìm ra Châu Mỹ, là một trong những sự kiện quan trọng bậc nhất trong lịch sử nhân loại. Thời đó người Châu Âu không ai tưởng tượng được còn có một thế giới khác là Châu Mỹ xa xôi diệu vợi.
Hơn 500 sau, chờ cho Châu Âu bớt rúng động về cuộc khám phá thần kỳ của ông Kha Luân Bố về Châu Mỹ, người nhà quê chúng tôi mới lò dò đặt chân tới. Cái câu “trâu chậm uống nước đục” đem ra xài ở xứ này coi bộ trớt quớt, vì vợ chồng tôi tuy qua chậm hơn ai nhưng ngoài đồ ăn như núi, thức uống thì ê hề. Nào rượu bia đủ loại, nào nước ngọt, cocktails các thứ, còn nước lọc thì trong leo lẻo, làm gì có “nước đục” mà uống. Continue reading

Sakura

Tác giả: Phan Ni Tấn

Mỗi năm, vào tháng Tư là mùa lễ hội hoa anh đào, nhưng do ảnh hưởng thời tiết ở Toronto nên vào đầu tuần tháng Năm hoa anh đào mới nở rộ.

Anh đào nở làm nô nức biết bao lòng người. Người đi thưởng hoa cứ như là trẩy hội mùa xuân. Từng đàn, từng dòng, từng cặp hướng về công viên High Park của thành phố Toronto, cũng như hướng về công viên Kariya Gate ở thành phố Mississauga.
Nói về hoa anh đào, tôi có một kỷ niệm vui vui. Continue reading

Bên Dòng Sông Trẹm

Tác giả: Phan Ni Tấn

Đứng bên bờ sông con sông Trèm Trẹm
Không như lục bình, bậu đi rồi bậu cũng về.
Nhớ ngày xưa ấy trên sông, nước chảy hai dòng
Qua đưa đò tiễn bậu lìa quê bến quê.

Ở đâu rồi cũng nhớ bến quê
Bậu đi rồi bậu cũng quay về
Qua mượn câu hò hát ru hời trong ca dao
Qua vịn đồng dao ngóng trông bậu sẽ quay về. Continue reading

Con Bạn

Tác giả: Phan Ni Tấn

Tôi vẫn nghĩ như vầy: Vai trò người vợ hay còn gọi là “con vợ” quán xuyến trong nhà ngoài ngõ thì chữ “con vợ” có vẻ như bị kỳ thị, hạ bệ, phân biệt thứ hạng “chồng chúa vợ tôi”. Tuy nhiên, gọi vợ mình là “con bạn” lại nghe ra đơn sơ hơn, mộc mạc hơn, gần gũi, tha thiết hơn, chí tình, chí nghĩa hơn.

Tôi không biết “con bạn” của các bạn ở đời ra sao, nhưng con bạn của tôi thiệt tình là… “quê một cục”. “Quê” đây không phải là quê ở cái hình cái tướng mà quê ở cái tính cái tình. Thuở đời nay, văn minh… chạy đầy đường, mà con bạn của tôi vẫn quen hành trì cái chức năng đúng nghĩa của một người vợ hiền lương ôm riết cái quan niệm Nho giáo đời xửa đời xưa, cũ rích cũ rang là “tam tòng, tứ đức”.

Continue reading

Đã Đời

Tác giả: Phan Ni Tấn

Tôi nằm nghe tôi ru tôi
Tiếng ru như của ai ngồi bên ru
Ru hoài cũng úa chiếc thu
Lời tôi rụng xuống mịt mù tuổi thơ
Tôi ngồi nghe tôi ru mơ
Ngoài hiên trời thả trắng tờ sắc không Continue reading